Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Tài


phan 45

 Chương 175: Cảm giác kì lạ
 Tả Tình Yên nhìn hai người đàn ông này, trong lòng đối với Tả Tình Duyệt ghen tỵ sâu đậm hơn, chỉ là so với ghen tỵ, cô ta giờ đây ngoài ghen tỵ còn có đắc ý, tất cả tất cả đều là của cô ta rồi, không phải sao?

 Tự do? Bỏ đi? Không! Những điều này cô ta không muốn, cô ta trăm phương ngàn kế bày mưu cho Tả Tình Duyệt bỏ đi, chính là vì muốn ngồi ở ngôi vị phu nhân của Cố tổng tài, chờ cô ta sau này là thân phận cao quý cùng cuộc sống an nhàn, cô ta không ngu ngốc giống Tả Tình Duyệt, sẽ không mơ tới cái gì tự do, không phiền muộn?

 "Duyệt Duyệt. . . . ." Đợi hồi lâu không nghe được câu trả lời của cô, hai người đàn ông cực kỳ sốt ruột, họ nhìn cô không chớp mắt, cô làm người ta chờ đợi tới phát điên!

 "Không cần nói, tôi yêu Thịnh, tôi sẽ không rời xa anh ấy!" Tả Tình Yên chậm rãi mở miệng, chống lại ánh mắt Cố Thịnh, trong một giây, cô thấy trong mắt Cố Thịnh dãn ra, thay vào đó là niềm vui.

 "Cậu nghe rõ chứ? Cô ấy yêu tôi, sẽ không rời xa tôi, cho nên, bác sĩ Cận, giờ cậu là chồng chưa cưới của em tôi, chuyện cậu nên làm là bên cạnh Tiểu Ngữ, che chở cho em ấy, chứ không phải là đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác!" Cố Thịnh cũng khồn thể tin những gì mmifnh vừa nghe được, Duyệt Duyệt nói yêu hắn! Giờ đây, cho dù cô nói dối, hắn cũng tin!

 Sức lực Cận Hạo Nhiên như bị rút cạn, không thể tin nổi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình lúc này “không, không pải vậy, em không vui vẻ, em không thấy hạnh phúc, tại sao không rời xa anh ta?"

 "Anh không phải là tôi, sao biết tôi không vui vẻ chứ? Điều hạnh phúc nhất chính là được ở bên người mình yêu, tôi nghĩ ddiefu này anh cũng biết!" Tả Tình Yên khóe miệng nâng lên nụ cười chua xót, suy nghĩ lại ba năm về trước, cô ta ở bên người đàn ông mình yêu thương, cuộc sống giống như Thiên đường, cô thương hắn, dùng cả tính mạng thương hắn, nhưng tất cả chỉ là bi kịch!

 Mấy năm sau, cô vẫn đau khổ, cho đến khi cô ta phát hiện ra người đàn ông mình yêu còn có một người em trai, sau đó, cô ta vẫn quan tâm tới từng cử động của hắn!

 Hiện tại thì tốt rồi, cô rốt cuộc đã hoàn thành được tâm nguyện, tất cả sao mà tốt đẹp.

 "Không hiểu?" Ánh mắt Cận Hạo Nhiên đờ đẫn, không hiểu? Hắn đem hôn nhân đại sự ra đánh cuộc, với mong muốn cô gái mình yêu được tự do, nhưng cô ấy lại coi thường sự giúp đỡ của mình, tại sao?

 Vậy những điều hắn hi sinh còn ý nghĩa gì đây?

 "Cô không phải là Duyệt Duyệt mà tôi biết!" Cận Hạo Nhiên nhìn thẳng vào người phụ nữ, thất vọng lắc đầu, hắn biết Duyệt Duyệt sẽ không đối xử với hắn như vậy!

 Cận Hạo Nhiên vô thức nói những câu đó, khiến Tả Tình Yên thân thể đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên mất tự nhiên, “Anh nói gì cơ? Tôi không phải là ai?"

 Từ nay về sau, cô ta là Tả Tình Duyệt! Vợ của Cố Thịnh —— Tả Tình Duyệt!

 "A. . . . . Ha ha. . . . ." Cận Hạo Nhiên cười khẽ, bắt đầu từ bây giờ, hắn muốn buông bỏ đoạn tình duyên với cô rồi ! Trong lòng của cô, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng thích hắn! Thậm chí còn không biết hắn chính là Tiểu Bối, nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa!

 Im lặng xoay người, sức lực Cận Hạo Nhiên cạn kiệt, từng bước từng bước đi về phía xe, hắn không quay đầu lại phất tay một cái, như muốn nói tạm biệt lại quá khứ sau lưng!

 Tả Tình Yên nhìn Cận Hạo Nhiên rời đi, hơi có chút ngơ ngẩn, đột nhiên cảm thấy cơ thể đang bị một cánh tay rắn chắc, ôm vào lồng ngực ấm áp.

 "Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non.

 "Thịnh, em yêu anh!" Tả Tình Yên cảm nhận được nhu tình của hắn, không bỏ qua cơ hội thổ lộ, xoay người lại, nhìn hắn, người đàn ông này có phẩm chất cao quý, muôn người mới tìm thấy một.

 ". . . . ." Nghe được cô tỏ tình, tim Cố Thịnh khẽ lỡ một nhịp, không biết vì sao, ôm người phụ nữ trong lòng, hắn luôn cảm thấy là lạ, cô hình như không phải là Tả Tình Duyệt, ánh mắt nhìn cô chăm chú, bề ngoài vẫn vậy, sao không phải cô được đây?

 Nhưng, cái cảm giác trong lòng kia... Trống rỗng, vô cảm là sao đây?

 Cô nói cô yêu hắn! Hắn nên vui sướng điên cuồng, hơn nữa nói cho cô biết, mình cũng yêu cô.

 Nhưng, trầm mặc một hồi lâu, trong miệng hắn lại chậm rãi thốt ra mấy chữ “chúng ta vào nhà!"

 Trong lòng Tả Tình Yên không vui, đây là phản ứng của hắn ư?

 Nhưng suy nghĩ một chút, sự không hài lòng liền bay biến, Cố Thịnh cùng Tả Tình Duyệt quan hệ còn chưa rõ ràng.

 Khóe miệng nâng lên ý cười, chỉ cần cô ta ở đây, quan hệ của hai người sẽ dần trở nên khăng khít thôi.

 Hai người mới vừa vào, đã thấy Tôn Tuệ San chờ trong đại sảnh, nhìn thấy bọn họ về, Tôn Tuệ San tươi cười đi ra thay Cố Thịnh cởi áo khoác, nhưng ngoài mặt giả bộ vui vẻ, lại không che giấu được sự ghen tỵ trong lòng.

 "Duyệt Duyệt, hôm nay vất vả cho em rồi! Em nhất định là rất mệt, tối nay tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Thịnh!" Tôn Tuệ San trong lòng ghen tỵ không cách nào phát tiết, chỉ có thể mượn lời nói công kích thỏa nỗi bực dọc trong lòng, cô ta cho rằng lại thấy được vẻ an phận của Tả Tình Duyệt , nhưng, lần này lại ngoài dự liệu của cô ta!

 "Anh ấy là chồng của tôi, mệt mỏi tôi cũng phải đích thân chăm sóc, không cần người ngoài xen vào!" Tả Tình Yên nhàn nhạt cười, trong lòng hừ lạnh, Tôn Tuệ San ngu ngốc, biết rõ Cố Thịnh đối với cô ta không có hứng thú, còn làm chuyện vô vị như vậy, chỉ có Tả Tình Duyệt sẽ nhịn nhục, chịu sự khi dễ của cô ta!

 Cô là Tả Tình Yên, sẽ không cho Tôn Tuệ San động đến mình!

 "Cô. . . . ." Tôn Tuệ San nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nhìn người phụ nữ trước mặt, đang muốn phát tiết lửa giận, lại bị câu nói của Cố Thịnh dập tắt.

 "Cô ngày mai có thể rời đi rồi, Duyệt Duyệt, chúng ta về phòng!" Cố Thịnh nhàn nhạt liếc Tôn Tuệ San một cái, cô ta đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng, vừa rồi nghe được Tả Tình Duyệt cứng rắn như vậy tuyên thệ quyền sở hữu, hắn vốn nên vui vẻ!

 Nhưng, cái cảm giác trống rỗng cùng bất an, tại sao cô đang ở bên cạnh mình, thế nhưng hắn lại cảm giác cô đã cách xa?

 Không cao hứng cũng chẳng vui mừng, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?

 Nghe được lời của Cố Thịnh, sắc mặt Tôn Tuệ San tái nhợt, ý của hắn, từ nay về sau không cần cô đóng kịch nữa?

 Cái cảm giác này là thế nào vậy? Hắn và Tả Tình Duyệt hòa hợp, lại làm cô ta tổn thương?

 "Ừ, chị họ, tôi muốn cùng Thịnh trờ về phòng!" Tả Tình Yên khóe miệng nâng lên đắc ý, có vài phần khoe khoang, từ nay về sau, Cố Thịnh là của cô ta Tả Tình Yên!



Chương 176: Suy nghĩ thông suốt, hắn sẽ bỏ qua tất cả!
 Đi tới cửa, Tả Tình Yên liền ôm lấy hông của Cố Thịnh, hơi thở nam tính quanh quẩn ở chóp mũi của cô, cuối cùng cô cũng biết, vì sao bị tổn thương mà Tả Tình Duyệt vẫn yêu người đàn ông này, hắn có đủ mị lực khiến mọi phụ nữ khuynh đảo, nhưng từ nay về sau, người đàn ông này chính là của cô!

 "Thịnh. . . . .". Mặt Tả Tình Yên dán chặt vào lưng hắn, đôi tay không an phận dao động trên thân thể Cố Thịnh.

 Lông mày Cố Thịnh nhíu lại, hôm nay, Duyệt Duyệt không giống như trước. Trước đây, cho dù hắn nỗ lực trêu đùa cỡ nào, cô cũng ẩn nhẫn cảm xúc trong nội tâm của mình, bộ dạng ẩn nhẫn của cô càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của hắn, hắn đã từng ảo tưởng, có một ngày, cô có thể chủ động câu dẫn mình, nhưng tại sao bây giờ hắn vẫn cảm giác không giống trước?

 Hắn nên cao hứng, không phải sao?

 Xoay người, Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, quan sát gương mặt quen thuộc, có chỗ nào lạ chứ? Rõ ràng là người phụ nữ hắn yêu mà!

 Hôm nay hắn quá căng thẳng sao?

 Giống như muốn chứng minh cái gì, Cố Thịnh ôm ngang người cô, đặt lên giường, thân hình cao lớn đè lên, cuồng loạn hôn cổ của cô.

 "Ưm. . . . . Thịnh. . . . .". Tả Tình Yên rên rỉ ra tiếng, hắn giống như cô nghĩ, ở trên giường, hắn giống như một chúa tể, cảm thụ nụ hôn của hắn, cô lại say mê trong nụ hôn đó! Cô cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định đúng, dù sao, người đàn ông ưu tú như vậy cũng không dễ tìm!

 Nhớ tới Tả Tình Duyệt, trong lòng cô hiện lên một tia khinh thường, chỉ có người đàn bà ngu ngốc mới rời bỏ người đàn ông như vậy!

 Quần áo lần lượt được cởi ra, Tả Tình Yên càn rỡ dụ hoặc người đàn ông trước mắt, nhìn đỉnh đầu hắn đang gặm cắn dưới hạ thể của mình, khóe miệng Tả Tình Yên hiện lên một tia cười đắc ý, Tả Tình Duyệt không đủ thủ đoạn, nhưng cô, Tả Tình Yên sẽ không như vậy, cô sẽ tận dụng mọi phương pháp, vững vàng giữ lấy người đàn ông này, mà bước đầu tiên, sẽ bắt đầu từ tối nay. . . . .

 Nhưng đột nhiên, động tác của Cố Thịnh dừng lại, một giây kế tiếp liền rời khỏi thân thể cô ta, lông mày Tả Tình Yên nhíu lại,"Thịnh, sao vậy?"

 Không phải đang tốt sao?

 Hô hấp Cố Thịnh trở nên nặng nề, không biết vì sao, trước kia chỉ mới nhìn thấy Duyệt Duyệt, hắn liền hận không thể đưa cô lên giường, nhưng vừa rồi, tại sao thân thể của cô không khơi dậy được dục vọng nơi hắn?

 "Thịnh, sao vậy? Chúng ta tiếp tục được không?". Ánh mắt Tả Tình Yên lóe lên, hắn phát hiện ra cái gì sao?

 Cố Thịnh nhìn gương mặt này, trong mắt lộ ra một tia áy náy, hắn đã quyết định quyết tâm muốn cùng Duyệt Duyệt thay đổi hình thức chung đụng trước kia, hắn sẽ làm cho cô càng ngày càng hạnh phúc, nhưng. . . . . Giờ phút này nhìn cô, tim của hắn lại trống không!

 "Duyệt Duyệt, hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có chút công sự phải xử lý!". Cố Thịnh tận lực dùng giọng nói hòa hoãn nói ra những lời này, hắn muốn biết rõ tại sao mình có phản ứng như thế, hắn không thể nào yêu cô trong tình huống này!

 Thân hình cao lớn từ từ rời giường, lông mày nhíu chặt lại, hắn không thể nào xóa đi cảm giác bất an này!

 Thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, theo bản năng kéo bộ ngực đẫy đà của mình dán lên người hắn mà mè nheo,"Thịnh, có phải em làm anh mất hứng không? Anh muốn đi tìm chị họ sao? Em yêu anh, em chỉ cầu xin anh có thể ở bên cạnh em là tốt rồi! Lưu lại, được không? Cầu xin anh. . . . ."

 Cô thương hắn!

 Đây là lần thứ hai trong đêm nay hắn nghe được câu này, nhưng vẫn không có tâm tình kích động cần có, đẩy tay cô đang ôm mình ra,"Duyệt Duyệt, anh có chuyện phải làm, em hãy ngủ một giấc đi!"

 Nói xong, không đợi người phụ nữ sau lưng có phản ứng, hắn liền nhanh chóng rời khỏi gian phòng đó, một khắc kia, trong lòng hắn bỗng hiện lên chữ “trốn”!

 Tại sao?

 Hắn phí hết tâm tư muốn đem Duyệt Duyệt khóa ở bên người, tại sao lại có ý tưởng này?

 Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Cố gắng nghĩ, nhưng không cách nào tìm được đáp án, tâm vẫn không thể nào lấp đầy. . . . .

 Khi Cố Thịnh rời đi, trong mắt Tả Tình Yên xẹt qua ánh sáng phẫn hận, đáng chết! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vừa rồi đang tốt, đáng lý, tối nay nên cùng hắn triền miên, nhưng. . . . . Đối mặt với gian phòng lạnh như băng đó, Tả Tình Yên tức giận ném gối đầu ra ngoài!

 "Cố Thịnh, cuối cùng anh cũng thuộc về tôi thôi!". Khuôn mặt Tả Tình Yên kiên định, cô không vội, dù sao Tả Tình Duyệt cũng không thể trở lại được nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại tới Mĩ, người cô an bài ở bên kia sẽ đưa cô ta rời khỏi thế giới này vĩnh viễn!

 Không có Tả Tình Duyệt, tất cả đều thuộc về cô, Tả Tình Yên!

 Một người đàn ông mà thôi, nhất định cô sẽ khiến hắn mê muội!

 . . . . .

 Tả Tình Duyệt không biết tại sao mình lại trở lại nơi này, đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự từ xa, cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân của mình cùng Cố Thịnh, trong lòng vẫn không thể nào từ bỏ, cô quá lưu luyến, cho nên, mới bị lòng mình dẫn tới nơi này sao?

 Bây giờ hắn đang làm gì?

 Bình thường vào thời điểm này, hắn sẽ bá đạo chiếm đoạt giường của cô, tiếp theo sẽ chiếm đoạt thân thể của cô, đòi lấy không biết bao nhiêu lần, hiện tại hắn cũng ở đó thân mật cùng chị hai sao?

 Trong lòng đau đớn, thậm chí có ý muốn trở về, nhưng một giây kế tiếp, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười khổ, cô sao vậy? Thật vất vả mới trốn ra được, tại sao lại muốn trở lại cái nhà tù đó?

 Khẽ vuốt ve bụng, trong mắt Tả Tình Duyệt hiện lên sự kiên định, cuối cùng nhìn kỹ ngôi biệt thự kia một lần nữa, trở lại tắc xi, cô đã mua vé máy bay, sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này. . . . .

 "Duyệt Duyệt. . . . .". Trong thư phòng, lòng Cố Thịnh đột nhiên đau nhói, đột ngột đứng lên, tại sao vừa rồi, vào một khắc kia, trong đầu của hắn hiện ra bóng lưng của Duyệt Duyệt đang rời đi?

 Để công việc trong tay xuống, Cố Thịnh vội vàng xuống lầu, vọt vào phòng khách mà Tả Tình Duyệt ở trước đây, khi thấy người phụ nữ trên giường đã ngủ say, bất an trong lòng cũng được buông xuống, nhưng sự trống rỗng trong lòng thì không thể nào lấp đầy!

 Giống như hắn đã đánh mất vật trân quý nhất!

 Đóng cửa lại, Cố Thịnh trở lại thư phòng, khi đi qua phòng mà hắn sắp xếp cho đứa nhỏ, quỷ thần xui khiến làm hắn đẩy cửa ra, đồ chơi đầy phòng đập vào mắt, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Duyệt Duyệt, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười, với thể chất của Duyệt Duyệt, có thể về sau sẽ không thể nào sinh con được nữa, cô ấy thiện lương như vậy, nếu như không có đứa nhỏ, cô nhất định sẽ rất thống khổ!

 Hắn không ngại những chuyện đã xảy ra trước kia, chỉ cần sau này cô không dính dáng gì tới Kiều Nam, hắn nguyện ý bỏ qua tất cả!

 Giờ khắc này, hắn đã bình thường trở lại, hắn sẽ không làm cô tổn thương nữa, cũng sẽ không tổn thương đứa bé trong bụng cô, hắn yêu cô, cũng nguyện ý tiếp nhận đứa bé này, bất kể ra sao, về sau, hắn chính ba của đứa nhỏ!

 Hắn hình dung ra cảnh Duyệt Duyệt ở nơi này chơi đùa cùng đứa bé, trong nháy mắt, khuôn mặt cương nghị của hắn trở nên nhu hòa, đây chính là hạnh phúc!

Chương 177: Bỏ đi đứa bé?
 Ngày hôm sau, Tôn Tuệ San liền dọn đi, Cố Thịnh đã bỏ đi cảm giác trống trải đêm trước, quyết định cuộc sống mới của bọn họ, mà Tả Tình Yên thì hoàn toàn thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này!

 Buổi trưa, Cố Thịnh để công việc trong tay xuống, vội vã về nhà, mới vừa vào đại sảnh đã thấy cô gái mình yêu ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, thu lại vẻ cương nghị trên mặt, thay vào nhu hòa, đi tới bên người cô, thân mật ôm cô vào trong ngực, ánh mắt rơi vào trên tạp chí cô đang xem, mi tâm hơi nhíu, "Từ khi nào em thích xem những tạp chí này rồi?"

 Bình thường Duyệt Duyệt thích xem trích đoạn trong một tác phẩm, từ lúc nào cảm thấy hứng thú với những tạp chí thời thượng này?

 Trong lòng Tả Tình Yên hơi run, tựa hồ đang cực lực che giấu cái gì, "Lúc nhàm chán xem một chút, sao hôm nay anh về sớm vậy?"

 "Hôm nay em cần làm kiểm tra, lần này anh đi với em!" bàn tay Cố Thịnh đi tới trên bụng của cô, hắn đã hoàn toàn đón nhận đứa bé này, hắn phát hiện, mình cũng có cảm giác vui sướng khi được làm cha.

 Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Yên trống rỗng, khám thai? Làm sao đây? Cô căn bản không phải Tả Tình Duyệt chân chính, căn bản không có mang thai, vừa đến bệnh viện, cô sẽ hoàn toàn bị đánh về nguyên hình rồi !

 Không, cô không thể để cho chuyện như vậy xảy ra!

 "Emlàm sao vậy? Không thoải mái sao? Tại sao sắc mặt kém như vậy?" Cố Thịnh nhíu mày rậm, bén nhạy bắt được bất an và hốt hoảng trong đôi mắt cô, lập tức cho rằng cô đang lo lắng mình sẽ bất lợi với đứa bé, theo bản năng trấn an, "Duyệt Duyệt, anh sẽ để em sinh đứa bé ra, bình an sinh ra!"

 Cho nên, về sau cô không cần nơm nớp lo sợ nữa!

 Hắn biết cô cho dù là hy sinh tính mệnh, cũng muốn giữ lấy đứa bé của cô, sự quan trọng của đứa bé đối với cô, hắn đã lĩnh giáo qua nhiều lần!

 "Không. . . Thịnh. . . Em. . ." Tả Tình Yên cố gắng khiến mình trấn định lại, nhưng vẫn không tự chủ nắm chặt cánh tay Cố Thịnh, cơ hồ có thể bấu ra dấu vết !

 "Rốt cuộc thế nào?" Phản ứng của cô khiến Cố Thịnh càng nhíu mi tâm sâu hơn.

 Tả Tình Yên cắn chặt môi, biết hôm nay mình hải giải quyết chuyện đứa nhỏ rồi, nếu không. . . Lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần, nghĩ đến cái gì, Tả Tình Yên thống khổ nhắm chặt hai mắt, "Thịnh, em đã phá thai rồi!"

 "Cái gì?" Cố Thịnh không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, thậm chí không tin lời mình nghe được là thật! Em lặp lại lần nữa!"

 "Em đã bỏ đứa bé, anh không thích nó, không phải sao? Anh đã không thích, em liền bỏ nó!" Tả Tình Yên nắm chặt đôi tay, sợ Cố Thịnh nhìn ra chút nào đầu mối, thời điểm này, lừa gạt hắn đã bỏ đi đứa bé là lối thoát duy nhất của cô!

 "Không. . . . Em biết em làm cái gì không?" Cố Thịnh thống khổ gào thét ra tiếng, Duyệt Duyệt sẽ không tàn nhẫn như vậy! Cô ấy rất thích đứa nhỏ trong bụng, sao lại bỏ nó?

 Bỏ đứa bé? Vậy có nghĩa về sau cô vĩnh Viễn sẽ không có con của mình!

 "Em biết rõ em làm cái gì, em làm tất cả đều là vì khiến anh vui, em yêu anh!" Tả Tình Yên nhào vào trong ngực Cố Thịnh.

 Yêu hắn? Tại sao khi hắn nghe được lời yêu này thổ lộ từ miệng cô, trong lòng hắn lại thiếu đi cảm giác rung động?

 Trong đầu hiện ra người phụ nữ tỏa sáng tình thương của mẹ, cư nhiên cảm thấy một trời một vực với người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là nơi nào sai rồi?
 Tại sao cảm giác cô cho hắn trước sau chênh lệch lớn như vậy?
Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_46
Phan_47 tap 2
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .